Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 4

 Chương 11
 Họ dừng chân tại một căn nhà nhỏ, trước có một cái sân, trong sân có nuôi ít gà đang thi nhau mổ thóc. Văn Sơn và Trần Kiệt cùng nhau đi vào nhà trước vảo Thiên Mỹ cứ ngồi trên xe chờ họ chốc lát. Một lúc sau có một người đàn ông trung niên ra theo cùng Văn Sơn ra gọi Thiên Mỹ vào nhà. Căn nhà khá đơn sơ nhưng cũng có ba gian, 2 buồng ngủ và một gian chính nơi đặt bàn thờ và bàn uống nước.. Cả 4 người cùng ngồi uống nước. Người đàn ông trung niên bảo Thiên Mỹ cứ gọi ông ta là bác Ngọ, niềm nở rót nước cho cô, hỏi han cô như người quen xa mới gặp lại khiến Thiên Mỹ cảm thấy như đang được trở về quê gặp lại người thân nơi của mình. Bác Ngọ bảo ba người cứ nghỉ ngơi, bác ra ngoài bắt con gà làm cơm tiếp đãi khách, một lát nữa là bác gái về, Thiên Mỹ định xuống bếp giúp nhưng bác nhất định không cho:
 - Cháu gái đi đường xa tới đây ta đâu đã mệt mỏi cả ngày, ta là chủ nhà mà còn bắt cháu làm những việc cơm nước đơn giản này đâu có được, mau vào nhà nghỉ ngơi sau này còn nhiều cơ hội cháu nấu cơm giúp bác được không nào.
 - Vậy cháu xin nghe lời bác ạ. – Thiên Mỹ thực lòng cười đáp.
 khi vào đến trong nhà Văn Sơn và Trần Kiệt đã vào buồng ngủ nghỉ ngơi trước, Thiên Mỹ cũng mệt mỏi đi vào buồng đối diện ngủ. Giấc ngủ ngon sau mấy ngày bôn ba thật quá giá biết bao, không gian yên tĩnh của làng quê Bắc Bộ khiến cô không hề đề phòng mà ngủ một mạch tới chiều. Tiếng gà gáy lên chuồng đã đánh thức Thiên Mỹ dậy, cô vươn vai đi ra ngoài thấy một người phụ nữ trung niên đang lùa gà lên chuồng, trong đầu nghĩ nhất định đây là bác gái mà bác Ngọ đã nói tới, cô ngại ngùng cất tiếng:
 - Cháu chào bác ạ, thật ngại quá cháu mệt quá lên ngủ đến giờ này, chắc bác là vợ bác Ngọ, trưa cháu đến bác chưa về. – Thiên Mỹ mỉm cười ngại ngùng chào bác gái.
 - Cháu gái đã tỉnh dậy rồi đó à, mọi người bảo cháu mệt không cần đánh thức, giờ dậy chắc đói lắm rồi phải không để ta đi chuẩn bị cơm nước cho cháu, cứ vào nhà ngồi lát ta mang lên ngay.
 - Thôi bác cứ để cháu tự làm, bác cho cháu hỏi mọi người đâu hết rồi ạ?
 - À sau bữa cơm trưa ông nhà tôi đã đi vào thành cùng cậu Kiệt và Sơn cũng chưa biết bao giờ về. Thôi cháu cứ yên tâm ở đây với ta thế nhé!
 Lần đi vào thành này dài đúng 3 ngày, trong 3 ngày này Thiên Mỹ bắt đầu làm quen với việc dậy sớm, cho gà ăn, cơm nước. Gọi là cơm nước nhưng thực tế chỉ có một bữa tối ăn cơm với rau vào ít tôm cua đồng còn lại 2 bữa đều là ăn ngô, ăn khoai. Thiên Mỹ cảm thấy cuộc sống này cũng thực thoải mái không hề lo toan nghĩ ngợi, cứ như vậy mà có thể sống ở đây rồi tìm đường trở về đều không phải là vấn đề.
 Đến ngày thứ 3, bác Ngọ và 2 người đi cùng Thiên Mỹ quay trở lại. Văn Sơn và Trần Kiệt bảo cô thu xếp đi vào thành với họ, tuy không muốn đi nhưng Thiên Mỹ biết mình khó có thể ở lại đây được nên cũng vào chuẩn bị chút đồ rồi theo họ lên xe. Đây là ngoại thành rồi nhưng cũng phải đi một quãng đường khá xa mới đến nơi. Vừa bước chân xuống Thiên Mỹ đã thấy ngờ vực nơi này không phải là nơi đơn giản nhất định là phủ của một vị quan lớn. Phủ này bên ngoài còn nghĩ là nhỏ hơn phủ viên quan phủ đầu tiên Thiên Mỹ gặp nhưng đường đi bên trong lại lắt léo không sao nhớ rõ được, khi dừng lại thì Thiên Mỹ đã hoa hết cả mắt. Họ dẫn cô vào một căn phòng khá tối, cửa sổ tuy có nhưng đóng lại, trong phòng có đặt một lư hương đang đốt, mùi hương quả thực không dễ ngửi. Trần Kiệt và Văn Sơn dừng lại cúi đầu trước người đàn ông đang đứng trước mặt cô một quãng và quỳ xuống bái kiến:
 - Bái kiến đại nhân, người đã được đưa đến ạ.
 Người trước mặt từ từ quay đầu lại, nhìn từ đầu tới chân Thiên Mỹ, Thiên Mỹ cũng chẳng ngần ngại nhìn kỹ từ đầu đến chân ông ta. Một người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần, dáng dấp hơi gầy, mặt khá dài lại để ria mép, trang phục cầu kỳ là loại vài khá đẹp Thiên Mỹ cũng chưa thấy bao giờ, tóc búi bài một chiếc châm ngọc. Thấy Thiên Mỹ không có ý định quỳ xuống bái kiến ông ta liền cất tiếng hỏi:
 - Sao nhìn thấy ta ngươi không quỳ xuống bái kiến?
 - Thật thất lễ xin bái kiến ngài. – Thiên Mỹ cúi xuống chào người trước mặt.
 Văn Sơn ở đằng sau nhắc nhở cô mau quỳ xuống bái kiến đại nhân, nhưng Thiên Mỹ tự thấy bản thân không nhất định phải quỳ. Người đàn ông đó lại hỏi:
 - Tại sao cô không quỳ xuống?
 - Vậy xin hỏi đại nhân một câu, tại sao ta phải quỳ? Ta không giết người, không phạm pháp, bản thân lại không phải thuộc hạ của ngài, vậy tại sao ta phải quỳ?
 Vị quan trước mặt sững lại trong chốc lát rồi cười hỏi cô:
 - Vậy tại sao cô tới đây?
 - Ta? Ta tới đây vì nhận sự ủy thác của hai vị đằng sau nói rằng cần ta giúp họ, ta vốn không hề nợ nần gì ngài cả.
 - Ha ha ha, rất có khí chất! Được cứ coi như ta đang nợ cô vậy đi! Người đâu! Đưa vị cô nương này vào trong, chăm sóc thật tận tình coi cô nương đây như tiểu thư nhà ta mà chăm sóc vậy.
 Lập tức có hai nô tì lại gần mời cô đi theo. Thiên Mỹ thật chẳng hiểu gì cả, nhưng thấy hai người đi cùng không hề có ý kiến gì nên cũng đi theo. Thiên Mỹ cũng không biết từ bao giờ ở thế giới cổ đại này cô lại có thể đặt niềm tin ở hai người đàn ông mới gặp có mấy ngày như vậy.
 Khi Thiên Mỹ vừa rời đi, Văn Sơn liền lên tiếng hỏi:
 - Đại nhân sao ngài còn chưa nói với cô nương ấy việc của chúng ta cần giúp?
 - Không vội, ta chợt nhận ra hai câu đã mang về một viên ngọc quý, nhưng viên ngọc này quá thô, vẫn cần phải mài dũa.
 - Ý đại nhân là cần một thời gian nữa? – Văn Sơn hỏi tiếp.
 - Phải ít nhất là một năm, vì khi ngọc đã tỏa sáng thì không chỉ tỏa sáng nhất thời mà cả về sau này có thể dùng lại. – Nói xong ông ta đưa tay lên kẽ vuốt hàng ria mép, trầm tư đắc ý.
 - Một năm? Vậy có phải quá lâu rồi không? – Văn Sơn lại hỏi.
 - Cũng tốt, tiểu nhân đồng ý với đại nhân. – Trần Kiệt cuối cùng đã lên tiếng.
 - Trần Kiệt ngươi quả nhiên hiểu chuyện hơn người. Giờ ta có việc cần giao cho hai người. Triều đình cho phát lương thực cứu tế trong 3 ngày tới, Nguyễn Thanh Lương lại định bí mật mang số lương thực này cất giấu để bán cho bọn thương lái nước Nguyên với giá cao. Ta lệnh cho hai người mang theo 10 người nữa bí mật cướp về số lương thực nhằm bí mật phát cứu tế cho dân nghèo.
 - Chúng tiểu nhân xin lĩnh ý nghe lệnh. – Trần Kiệt và Văn Sơn cùng hô lên rồi xin cáo lui. Bước ra đến ngoài cửa lớn, Văn Sơn không nhịn được quay đầu lại nhìn, Trần Kiệt vỗ vai hắn và nhắc “Đi thôi”.
 Trong lúc đó Thiên Mỹ ở tại phủ vị đại nhân kia thật sự sắp biến thành một tiểu thư khuê các, hàng ngày cô được ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống so với mấy ngày trước quả là sung túc hơn. Có điều … sáng ngủ dậy lúc gà gáy, phải học xong được đoạn nhạc nhất định mới được ăn sáng. Thiên Mỹ vốn thông minh ít nhất cô cũng từng đỗ đại học, lại được học qua một chút thanh nhạc khi công ty có ý định mang cô phát triển thành ca sĩ trẻ đa năng nên việc học đàn của cô được thầy dạy khen học rất nhanh. Sau khi ăn xong bữa sáng lại tiếp tục học đến đi đứng, lễ nghĩa. Buổi chiều còn có luyện võ đến tối còn phải học chữ. Haizz cuộc sống của không có gì cho không mà, cô lúc này còn vất vả hơn cả lúc mới ra nhập làng giải trí vậy. Xem ra làm được thiên kim tiểu thư ngày xưa thật không dễ dàng gì. Hai người đi cùng không hề xuất hiện khiến Thiên Mỹ càng lo sợ không biết đến bao giờ mới thoát khỏi đây được. Chỉ có một điều duy nhất khiến Thiên Mỹ vui vẻ đó chính là buổi chiều học võ người dạy cô là một nam nhân tuấn tú, cao hơn cô hẳn một cái đầu, dáng vẻ nho nhã, rất hay mỉm cười, nghe cô kể chuyện tâm sự, than khổ. Hôm đầu tiên cô đến gặp anh ta một thân bạch diện, tay nhẹ múa kiếm, uyển chuyển nhịp nhàng, nhảy lên đáp xuống nhẹ nhàng như chim câu hạ cánh. Anh ta khiến Thiên Mỹ phải nhìn đến thất thần rồi tự hỏi “đây chính là phong thái của các bậc cao thủ kiếm hiệp ngày xưa sao, thật khác với bộ dạng như muốn chém người của tên Trần Kiệt”. Anh ta nhận ra Thiên Mỹ đang nhìn mình liền quay lại mỉm cười, khẽ hỏi:
 - Cô nương là người đến học kiếm sao?
 Chỉ một câu nói, khiến cho người cũng từng được gặp qua khá nhiều mỹ nam như Thiên Mỹ phải rụng rời chân tay, trái tim đập nhanh như trống hồi. Cô chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt tựa như ánh bình minh rạng rỡ đang mỉm cười hỏi mình rồi theo phản xạ khẽ ập ừ một tiếng.
 Hoàn chương 11

Chương 12
 - Ha ha cô nương định cứ nhìn ta ăn tươi nuốt sống vậy sao?
 Thiên Mỹ ngại ngùng đỏ mặt, nhưng không hề thấy lúng túng, chẳng phải từ xưa đến nay cái đẹp là được để ngắm sao:
 - Chỉ là ta thấy công tử cốt cách đạo mạo, khuôn mặt anh tú lên có chút si mê ban đầu mà thôi.
 Vị công tử nghe xong câu trả lời của Thiên Mỹ vô cùng thích thú lại gần hỏi:
 - Chỉ là si mê lúc đầu thôi sao? Không biết là cô còn quá tỉnh hay ta quá tự tin rồi đây? – Vị công tử vừa hỏi, vừa cười một nụ cười đầy yêu mị.
 - Ta nghĩ là công tử quá tự tin rồi! – Thiên Mỹ sau một hồi say trong nam sắc giờ thực sự đã đủ tỉnh táo để thản nhiên trả lời rồi.
 - Ha ha quả đúng là rất thú vị, ta cũng thích những người thú vị như cô nương, rất xứng đáng để ta giúp sức. Giờ bắt đầu thôi! – Vị công tử này trở mặt nhanh hơn lật giấy, vừa vài phút trước còn mỉm cười mê hoặc Thiên Mỹ vài phút sau lập tức trở lên lạnh lùng, lãnh đạm. Anh ta tự giới thiệu tên mình rất ngắn gọn hai chữ “Phạm Chính” và bảo cô cứ gọi là Phạm võ sư vì đơn giản anh ta dạy võ và không hề đủ già để gọi là “sư phụ”
 Thiên Mỹ theo học anh ta cảm thấy cuộc sống nơi đây cũng bớt đi vài phần nhàm chán. Lúc dạy võ anh ta rất nghiêm túc không hề có ý định nhường nhịn Thiên Mỹ chút nào, ví dụ như lúc xuống tấn này:
 - Phạm võ sư, ta mỏi chân lắm rồi có thể cho ta nghỉ một chút không? – Thiên Mỹ khóc ròng van nài.
 Phạm Chính lúc này đang ngồi trên chiếc ghế ở góc sân nghỉ ngơi dưỡng thần, ai dám nói anh ta đang ngồi dạy võ chứ. Nghe Thiên Mỹ nói vậy anh ta vẫn nhàn nhãn uống xong ngụm trà rồi mới đáp:
 - Được thôi nhưng hết giờ học chạy 20 vòng quanh sân cho ta.
 - Thôi được, thôi được ta tiếp tục tấn vẫn hơn. – Thiên Mỹ một tay lau mồ hôi, miệng vẫn ra sức thổi nén hương còn một độ bàn tay cô nữa.
 Có phải mọi người đang thắc mắc tại sao Thiên Mỹ lại phải nghe lời anh ta như vậy phải không? Có hai lý do rất đơn giản: thứ nhất, trong thời đại này biết võ thì sẽ sống, không biết võ kiểu gì cũng bị kẻ mạnh ức hiếp. Thứ 2, Phạm Chính ngày đầu tiên gặp Thiên Mỹ đã ra điều kiện nếu Thiên Mỹ khiến anh ta chuyển từ hướng phòng thủ sang tấn công thì mỗi ngày chỉ cần đến chỗ anh uống trà, trò chuyện không cần phải tập võ. Thiên Mỹ đã vận dụng hết vốn liếng luyện tập khi tập vũ đạo, chuẩn bị cảnh quay quảng cáo và vốn liếng xem phim kiếm hiệp Trung Quốc đều không ăn thua và tất nhiên là có thua có chịu, anh ta trở thành võ sư tôn kính của Thiên Mỹ.
 Nhưng anh ta thường kết thúc giờ học trước nửa canh giờ để Thiên Mỹ nghỉ ngơi, đó là lúc Thiên Mỹ cảm thấy vui vẻ nhất khi ở đây. Anh ta không nói nhiều về cảnh đẹp đã từng đi, cũng không nói về những cô gái đã từng gặp mà sẽ nói về mĩ tửu, mĩ vị đã từng ăn. Nếu Thiên Mỹ hứng thú anh ta sẵn sàng hôm sau nấu cho cô ăn thử, tất nhiên là có điều kiện cả, nhưng điều kiện này với Thiên Mỹ chẳng là gì cả. Anh ta bảo Thiên Mỹ kể về chính mình cho anh ta nghe!
 - Thiên Mỹ ta kể cô nghe hôm qua ta có học được món ăn từ đầu bếp nổi tiếng ở kinh thành ông ta nấu một món tên là “Chè sen Long Nhãn”, món ý rất ngon, nhãn mùa này rất hiếm, nhưng họ có một cách giữ cho nhãn vẫn tươi ngon, giòn ngọt. Ta nghĩ cô ăn nhất định sẽ rất thích món này.
 - Thiên Mỹ bĩu môi, ta còn tưởng món gì, ta đã từng được ăn món đó rồi, nhưng cứ thử xem võ sư có thể nấu ngon hơn được món ta đã từng ăn không. – Vừa nói Thiên Mỹ vừa nhanh tay nhón một miếng ô mai mà Phạm Chính mang về cho cô.
 - Được, được. Vậy cô kể tiếp cho ta nghe câu chuyện hôm qua xem rốt cuộc họ có về với nhau không?
 Câu chuyện hôm qua Thiên Mỹ kể cho anh ta nghe chính là một bộ phim cô đã từng xem tên là “truyện tình ở sơn kun quan”. Anh ta có vẻ rất hứng thú với bộ phim này, tất nhiên Thiên Mỹ chỉ bảo đó là một câu chuyện chứ không thể nói là một bộ phim được và tên nhân vật cũng có chỗ biến tấu đi.
 Trong khi Thiên Mỹ vẫn còn có thể nhàn nhã nghe kể chuyện thì ở một nơi khác Trần Kiệt đang lên kế hoạch đánh cắp chỗ lương thực tham ô của tên tham quan Nguyễn Thanh Lương. Chiều nay nghe tin báo chỗ lương thực đó sẽ được bí mật vận chuyển bằng đường biển qua đảo Hải Nam để sang nước Nguyên, Trần Kiệt đã cho anh em mai phục ở ngoài cửa biển để đánh úp. Họ tuy ít người nhưng đều là những người giỏi võ tinh nhuệ, mai phục ở hai bên mạn tàu và giả một nhóm thương lái đến đó, hai người khác và Trần Kiệt đóng giả là người khuôn vác thuê ngồi chờ ở bến tàu.
 Giờ Hợi ngày hôm đó quả nhiên có nhóm người mang hai xe hàng tới bến cảng, nhưng nhóm người áp giải này quá ít chỉ có khoảng 6 người. Trần Kiệt cho rằng có gian trá lên vẫn án binh bất động, nhưng không ngờ rằng Văn Sơn trên bờ quá nóng vội đã xông ra cướp hàng. Hai bên đánh nhau quyết liệt xem ra võ công của nhóm người áp tải hàng này không tồi, nhưng chỉ với 6 người thật sự này thì Văn Sơn cũng không có nguy hiểm gì.
 Bất ngờ đằng xa một cỗ xe ngựa như đã chờ sẵn một tốp người bịt mặt xông ra có ý định tiếp viện, lúc này Trần Kiệt mới ra lệnh cho quân mai phục trên tàu ra giúp sức. Lực lượng của Trần Kiệt số lượng người yếu thế hơn, nhưng võ công không tồi, hai bên giao tranh ác liệt quân Trần Kiệt thiệt hại mất 4 người, bên địch bị thiệt hại gấp đôi. Trận chiến gần đi vào hồi kết, quân bên kia thấy khó đánh trả định rút lui nhưng phút cuối sơ ý một tên liều chết lao đến chém vào sau lưng Văn Sơn, Trần Kiệt giơ tay ra vội đỡ, cánh tay bị đao cắm khá sâu chảy rất nhiều máu. Cũng may Văn Sơn kịp thời phản ứng, quay ra chém cho tên cầm đao giải vây kịp thời. Nhóm Trần Kiệt liền nhanh chóng mang hàng rút lui theo đường đã định sẵn.
 Sau một ngày nghỉ ngơi lập tức quay trở về phủ, báo cáo lại tình hình mặc cho Văn Sơn lên tiếng can ngăn cần phải nghỉ ngơi. Vừa quay lại phủ Trần Kiệt gặp lại vị đại nhân lập tức quỳ gối xin nhận lỗi:
 - Đại nhân tuy đã lấy được hai xe hàng nhưng bên chúng ta tổn thất khá nặng nề, 7 huynh đệ đã hy sinh. Tiểu nhân xin được thỉnh tội với đại nhân.
 - Không thưa đại nhân, là lỗi của tiểu nhân đã nóng vội dẫn đến thiệt hại về người nghiêm trọng này. – Văn Sơn vội vàng nhận lỗi về mình.
 - Trần Kiệt ngươi đang bị thương mau đứng lên đi, Văn Sơn lần này ngươi quá chủ quan kinh địch, phạt ngươi thay mặt đi phát trẩn lương thực, lần này ngươi không được để xảy ra sai sót nữa nếu không tội càng thêm nặng. Trần Kiệt ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, đừng tự trách nữa.
 - Vâng thưa đại nhân. Trần Kiệt và Văn Sơn đều xin phép cáo lui nhưng trong lòng Trần Kiệt vẫn cảm thấy nặng nề về tổn thất huynh đệ lần này. Văn Sơn nhanh chóng đi làm việc.
 Thiên Mỹ lúc ấy đang ngồi nghỉ ngơi nói chuyện với Phạm Chính thì có người vào nói nhỏ với Phạm Chính sự việc Trần Kiệt trở về. Phạm Chính ung dung mỉm cười cho người lui rồi quay ra thản nhiên nói với Thiên Mỹ:
 - Ta nghe nói Trần Kiệt đã trở về, hơn nữa còn bị thương. Ngươi có muốn đi thăm hắn không? – Nói xong hắn chăm chú quan sát thấy nét mặt Thiên Mỹ kẽ cứng lại, rồi nhanh chóng mỉm cười trả lời.
 - Vậy sao? Hắn bỏ ta một mình ở đây rồi không biết đi làm gì bị thương, xem ra ta phải gặp hắn hỏi rõ chút chuyện mới được.
 - Được vậy ta sẽ đi với ngươi! – Phạm Chính nói rất kiên định rồi tự mình đứng lên trước.
 Hoàn chương 12

Chương 13
 Trần Kiệt nghỉ tại gian phòng khu phía nam, còn Thiên Mỹ ở tại gian phòng phía bắc. Theo chân Phạm Chính, Thiên Mỹ khá dễ dàng tới nơi nghỉ ngơi của Trần Kiệt nằm cách đó không xa. Không hiểu vì sao đứng trước phòng Trần Kiệt, Thiên Mỹ lại có một cảm xúc khá lộn xộn, khó tả, liền quay sang Phạm Chính hỏi:
 - Phạm võ sư hay ngươi vào cùng ta luôn nhé!
 - Sao thế, Thiên Mỹ mà cũng biết ngại ngùng sao? – Phạm Chính mỉm cười chế giễu.
 - Ai vậy? – Trần Kiệt nghe thấy có tiếng ngoài cửa bèn lên tiếng.
 Hai người ngoài cửa bèn bước vào, khi Thiên Mỹ bước vào, Trần Kiệt khá ngạc nhiên, nhưng người đi cùng Thiên Mỹ lại làm anh ta ngạc nhiên hơn. Trần Kiệt nhanh chóng thu lại ánh mắt rồi hỏi:
 - Hai người cùng đến? Có việc gì không?
 - Để ta giới thiệu Phạm võ sư là người dạy võ công cho ta. Mà hình như hai người có quen nhau từ trước. Việc này… là thế này… nhìn ngươi chắc thương tích không nặng lắm, ngươi có sao không? – Thiên Mỹ lúng túng bắt chuyện.
 - Ta không sao, tốt nhất cô không nên tới thăm ta. Phạm võ sư ư? Xem ra cô ở đây khá tốt, có thêm người quen, cũng đã được học không ít thứ nhỉ?
 - Cũng không học được nhiều điều hay ho, cũng chỉ là học cách làm một tiểu thư, hàng ngày cũng chỉ có mỗi Phạm võ sư là người nói chuyện với ta. Không có hắn ta buồn chết mất, ngươi vì sao đưa ta đến đây còn chưa giải thích đấy.
 - Người giải thích với ngươi không phải là ta, ngươi nên về đi. – Trần Kiệt cụp mắt không nhìn Thiên Mỹ có ý định đuổi khách.
 Thiên Mỹ thấy hắn lạnh nhạt với mình như vậy trong lòng tự nhiên có một cảm giác trống trải, ngực có cảm giác nhói đau. Xem ra chỉ có mình cô cho rằng quan hệ của họ đã thân thiết hơn từ sau khi hắn giúp đỡ cô. Cô quá đánh giá cao tình cảm bản thân mà quên mất rằng trước kia ban đầu là hắn bắt cô về không lý do. Cô không nói câu nào chỉ cúi đầu đi ra ngoài. Đi qua chỗ Phạm Chính chỉ nói nhỏ với hắn “ ta về trước” rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
 Khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Mỹ nữa Trần Kiệt mới mệt mỏi hỏi Phạm Chính:
 - Ngươi có ý gì?
 - Ta? Ta thì có ý gì chứ, là ý của lão gia cả thôi!
 Trần Kiệt nhìn thẳng Phạm Chính, nói rành mạch từng từ một:
 - Ngươi tốt nhất đừng dùng thủ đoạn nào đó với cô nương ấy, cô ấy không giống các cô nương khác.
 - Đúng là cô ấy không giống cô nương khác, nhưng như vậy ta lại càng hứng thú. Hơn nữa đây là việc lão gia giao cho ta, ngươi, Trần Kiệt nên nhớ rằng, tuyệt đối không được mềm lòng có tình cảm với chính con mồi mà ngươi mang về.
 Trầm mặc trong giây lát, Trần Kiệt thở dài rồi nói:
 - Ta biết rồi, ta muốn nghỉ ngơi ngươi mau ra ngoài đi.
 Phạm Chính từ tốn đi ra khỏi phòng, bước đến cửa đột nhiên Trần Kiệt lên tiếng:
 - Trần Nguyên Chính, xin ngươi hãy hạ thủ lưu tình với Thiên Mỹ một chút.
 - Điều đó còn phụ thuộc nàng ta có động tâm với ngươi trước không, ta thấy xem ra ngươi đã động tâm trước rồi đó. Mau cảnh tỉnh lại mình đi. Ta thấy nên nói cho nàng ta biết một số việc thì sẽ tốt hơn. Nghỉ ngơi đi – Phạm Chính quay lưng đi, để lại một mình Trần Kiệt với bao suy ngẫm, anh ta không thể chỉ nghĩ cho bản thân, nghĩ cho một cô gái, còn biết bao người dân vô tội cần sự giúp đỡ, còn huynh đệ đã đi theo anh ta vào sinh ra tử không thể chỉ vì anh ta động lòng mà từ bỏ hết. Nếu biết trước ngày hôm nay lúc ấy Trần Kiệt tuyệt đối sẽ không bắt Thiên Mỹ, lại càng không chơi trò đấu khẩu với cô ta để giờ đây mỗi lần nghĩ lại chỉ có lúc đó là khoảnh khắc anh ta quên đi mình là ai, đang làm gì.
 Thiên Mỹ trở về phòng liền ngồi phịch xuống ghế, uống cạn một chén trà cho tỉnh táo lại. Lúc đến đây chẳng phải đã tự dặn lòng nhanh chóng tìm đường quay trở lại sao:
 - Hừ sai lầm lớn nhất của tôi là không chịu học sử, thứ 2 đó là gặp phải một kẻ như anh đó TRẦN KIỆT!
 Nói xong cục tức đã giảm, cô lại tự than:
 - Haizz nhưng nếu học giỏi sử thì có lẽ tôi không ở đây, mà nếu có ở đây thì cũng là người thay đổi, làm nên lịch sử mới rồi cũng nên. Sau đó thì không biết ông trời có cho một đạo quang đánh chết kẻ gây nhiễu loại lịch sử như ta không nữa.
 Thiên Mỹ ngồi bưng mặt và tự trách: “Số phận đen đủi không thể trách ai”.
 Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, Thiên Mỹ chán nản mời vào. Thì ra là Phạm Chính, anh ta bước vào mỉm cười hỏi chuyện:
 - Sao thế, Trần Kiệt không đoái hoài gì làm cô hụt hẫng hả?
 - Ta đâu thèm chấp kẻ nhỏ mọn đó chứ!
 - Mà sao cô nương không gọi ta là huynh? Không xưng sư phụ và con thì ít nhất cũng phải tử tế gọi ta là “Phạm võ sư” và “huynh” chứ. Thật là không có chút “tôn sư trọng đạo” nào cả.
 - Được rồi, được rồi, nếu chỉ có nói vậy thì ngươi có thể về rồi đó.
 - Ta có chuyện cần nói rõ với ngươi. – Phạm Chính nói bằng giọng hết sức nghiêm túc, rồi từ từ ngồi xuống ghế, tự mình rót một chén trà.
 Thiên Mỹ thấy hắn nghiêm túc vậy cũng ngồi dậy nghiêm túc nói chuyện:
 - Được ngươi…à huynh nói đi.
 - Ngươi nghĩ Trần Kiệt là ai?
 Trần Kiệt là ai Thiên Mỹ cũng đã nhiều lần thắc mắc rồi tự hỏi bản thân, không hề biết hắn là ai mà sao lại dễ dàng tin và đi theo?
 - Ta không biết. – Thiên Mỹ cúi đầu thú nhận.
 - Hắn không hề nói gì với ngươi thật, tại sao ngươi đi theo hắn mà không hề thắc mắc?
 - Ta cũng không biết nữa, chắc vì ta không biết đi đâu nên đành phải đi theo hắn.
 Phạm Chính nhìn thẳng vào Thiên Mỹ thấy cô vẫn cúi mặt, hắn cũng hết sức ngạc nhiên còn tưởng Trần Kiệt sẽ bịa ra một thân phận nào đó để Thiên Mỹ đi theo, nhưng thực sự là không có.
 - Trần Kiệt vốn là cậu bé mồ côi, lão gia thu nhận từ bé, hắn có tư chất rất thông minh nhưng bản tính không bộc lộ nhiều cảm xúc ra bên ngoài, là kẻ sống khá khép kín. Ta và hắn là huynh đệ cùng một sư phụ. Hắn rất trung thành và nghe lời lão gia. Hắn cho rằng tuy không có cha mẹ nhưng hắn có tổ quốc, dân tộc. Phải bảo vệ tổ quốc, bảo vệ con dân Đại Việt là bảo vệ gia đình.
 Phạm Chính nói lời này là thật không hề giả dối.
 - Còn về lý do vì sao đưa ngươi về đây, ta sẽ thay mặt hắn và lão gia nói cho ngươi một phần.
 Nói xong Phạm Chính chăm chú nhìn nét mặt Thiên Mỹ lúc này. Thiên Mỹ cũng không quá ngạc nhiên về thân thế Trần Kiệt, chỉ là lúc này hắn nói tới nhiệm vụ mà họ sẽ giao cho cô, cô lại thực sự có chút không muốn biết sớm.
 Hoàn chương 13
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .